Wednesday, December 12, 2012

Cổ tích Tấm - Cám theo lối... thơ bựa



Xửa xưa ở chốn thôn quê
Có một nhà nọ, hành nghề nông dân
Ông này tuy khá là đần
Nhưng mà tán gái muôn phần tài năng
Tuổi mới được độ hăm lăm
Tình duyên tính cũng đã năm sáu nàng
Thế rồi quyết định sang ngang
Tậu một bà vợ, cả làng khen xinh
Được cô con gái rất xinh
Đặt tên Mộng Tấm, thật “tình” làm sao.

Ông giời độc ác xiết bao
Bà vợ đang ổn, bỗng chào biệt ly
Bỏ theo cái anh Đéo Gì
Tiền đông, dù có mặt chì môi thâm
Bởi Cổ tích phải nhân văn
Thế nên mới phịa bà ăn thịt gà
Hóc xương, chết chẳng kịp la
Bố con Mộng Tấm rất là xót thương.

Ở không được nửa năm trường
Ông đi bước nữa với nường làng bên
Bà này, nghe kể hơi điên
Nhưng mà lắm của, thế nên đắt hàng
Cưới xong, ở rể nhà nàng
Được thêm gái nữa, cả làng cùng vui
(Vui vì được chén đã đời
Nhân dịp em bé mới tòi ra thôi)
Cô em cũng xinh tuyệt vời
Tên là Thúy Cám, miệng cười rất tươi.

Nhưng mà đời rất dở hơi
Ông già hôm đấy bị rơi xuống ngòi
Không biết lội, thế là toi
Cuộc đời Tấm Cám mồ côi bắt đầu.

Như đã kể ở đoạn đầu
Bà mẹ từng bị đập đầu vào cây
Thành ra hơi bị ngây ngây
Chuyên bầy trò hiểm, giải khuây qua ngày
Nhân tiện con chồng ở đây
Thế là có chỗ để bầy trò chơi
Thỉnh thoảng, cũng vụt vài roi
Nhưng mà Tấm kể: “Giời ơi, vãi đòn”
Bởi vì Mộng Tấm rất ngon
Giai làng thương lắm, nên đồn gấp trăm
Thúy Cám cũng khá là thâm
Tấm tuy xinh xắn, nhưng đần như cha
Thế nên bị lừa như gà
Mò tép, cá bống, rất là lâm ly.

Hôm đấy, nhân dịp Gì Gì
Đại khái lễ hội, dân đi đầy đường
Cái nết dân ta, vẫn thường
Sểnh cái là tót ra đường chạy rông.
Mộng Tấm cũng muốn chơi ngông
Hai dây đã sắm, quần hồng đã mua
Thúy Cám cũng quyết không thua
Tậu một bộ váy màu dưa vàng khè
Tấm thấy thế, rất là quê
Vào buồng khóc lóc rất ghê, than trời
Mẹ con Cám tót đi chơi
“Kệ xác con hấp, khóc rồi sẽ thôi”.

Có anh hàng xóm sang chơi
Thấy thế, lập tức tặng đôi chỉ vàng
“Em cứ hàng hiệu mà phang,
Từng này thoải mái, giá vàng đang lên”
Tấm cười “Mình thế mà hên
Gặp thằng dại gái, tự nhiên cho tiền”
Nhưng bởi Cổ tích phải duyên
Thế là tác giả cho thêm Bụt vào
Nói chung, cũng khá tầm phào
Nhặt đỗ mới cả đi đào xương khô.

Nói về Lễ hội bên hồ
Người chen kin kít, xô bồ làm sao
Có chàng Vua trẻ tài cao
Tươi cười hớn hở, ra chào nhân dân
Bị Tấm dẫm phát vào chân
Đau quá mới chửi: “Con đần, mù ư?”
Chửi xong, mới thấy mình ngu
Vì ẻm hot quá, rất ư tuyệt vời
“Cô em xinh quá đi thôi,
Nhà đâu, thỉnh thoảng đi chơi, ố-kề?”
Mộng Tấm tuy ở nhà quê
Nhưng nàng cũng lắm ngón nghề câu giai
À ơi một lúc rồi bai
Nhấm nháy địa chỉ, hẹn ngày gặp nhau.

Vua vể, nổ giữa buổi chầu
“Anh gặp Hoa hậu, phải đầu tư ngay
Mở ra cái hội thử giày
Tìm bằng được ẻm, chọn ngày kết hôn”
Nói rồi xúc tiến làm luôn
Vác quả giày thửa đến thôn nhà nàng
Thử một phát, vừa vãi hàng
Thế là lập tức lôi nàng về cung
Tác giả lại bịa hãi hùng
Nào gái nườm nượp, ra cùng thử chân
Nào thì cô Cám gọt chân
Toàn chuyện nhảm nhí, muôn phần nhố nhăng
Sau mới biết lão nhà văn
Ăn tiền của Tấm nên “nâng” hơi nhiều.

Nói về câu chuyện tình yêu
Của nàng Mộng Tấm, trăm điều ngổn ngang
Sống trong gác ngọc lầu vàng
(Nói thế cho oách, chứ làng nhàng thôi)
Nhưng Mộng Tấm vẫn bùi ngùi
Ngày mong đêm nhớ đến người ở quê
Là anh dại gái Chủ đề
Nghe đồn đang phất, tiền về rất đông
Thế là một bữa đầu đông
Lấy cớ ăn giỗ, Tấm dông về nhà
Anh Chủ đề rất gian tà
Hót như sáo sậu, rõ là trình cao
Tấm nghe, lòng thấy xôn xao
Ai ngờ bị bán mẹ vào Lầu Xanh
Cũng may là Tấm chạy nhanh
Nên thoát được quả tan tành xác thân
Tấm trốn vào 1 nhà dân
Làm ô-sin, đợi ngày lần về Cung.

Vua mất vợ, khá nhớ nhung
Nên gọi Thúy Cám vào Cung với mình
Kể ra cũng khá hợp tình
Vua mà, đâu thể 1 mình cô đơn
So mới Tấm, Cám trẻ hơn
Thế là Vua kết, phong luôn Phi tần
Tấm mò về, hận muôn phần
Nhưng Vua quyết thế, biết mần chi đây?
Thế là phải ngậm đắng cay
Sống cùng mới Cám, cả ngày chửi nhau
Anh Vua nhức hết đầu lâu
Điều 2 đứa ở 2 đầu nước ta
Tấm đã một phen bôn ba
Nên cho ở lại, trông nhà, chăm con
Thúy Cám thì vưỡn còn son
Thế là Vua tống ra luôn Rìa Đồng
Cho bọn Thái giám đến trông
Cấm cửa cái đám đàn ông trong thành
Thỉnh thoảng, lấy cớ vi hành
Vua lại ra đấy, tâm tình lai rai.

Tấm ở Cung, rất là oai
Nhưng vẫn căm phẫn Bà hai ở Đồng
Thế là thuê một văn công
Viết Thiên Cổ tích “giật chồng người ta”
Nội dung thì lởm thấy bà
Nhưng Mộng Tấm thích, rất là hân hoan:
Dựng hình tượng Tấm chăm ngoan
Mẹ con nhà Cám dã man vãi hàng
Bày mưu thâm độc hại nàng
May mà Trời Đất thương nàng Tấm xinh
Bao nhiêu phép lạ hiển linh
Vàng Anh, khung cửi ... thật tình, nhố nhăng
Đoạn làm Ô-sin nhà dân
Phịa thành Quả Thị, muôn phần cải lương
Tấm được Thần Phật xót thương
Gặp Vua, lập tức lên đường về Cung
Trả thù nhà Cám hãi hùng
Nói chung rất hiểm, vô cùng dã man.

Mộng Tấm khoái lắm, cười ran
Thưởng lão thợ viết cơ man là tiền
Thế rồi từ đấy lưu truyền
Cổ tích Tấm Cám rẻ tiền, tào lao …

(ST)


Thơ tặng con gái anh Hoài - nhân dịp siêu âm vừa biết kết quả


Con ơi Chú bảo con này,

Chưa sinh mà đã có ngay tên rồi.

Chú vui, vui lắm con ơi,
Cha con với Chú một đời thân thương...



Sau này con lớn, tỏ tường

Chú mong con sẽ muôn phương vẹn toàn.
Công, Dung, Ngôn, Hạnh ngút ngàn.
Cầm, Kỳ, Thi, Họa thế gian ai bằng!
Mặt con đẹp tựa mặt trăng,

Dáng con như dáng chị Hằng đêm thu.


Để cho mặt đất âm u

Có con, bừng sáng lời ru dạt dào.
Bình Định, Quảng Ngãi tự hào,
Sử sách nước Việt tạc vào tên con!



Mến tặng gia đình anh, chị.

Hàn Quốc, 21/11/2012.



Chuyện Bác sỹ, mớ rau trong cặp và Louis Vuitton

Hôm qua mình lại đi khám chữa bệnh tình nguyện, nhưng lần này chỉ đi chơi nên có đôi phần thú vị hơn!Sau gần 2 tiếng bus và subway, cả đoàn đã đến sân vận động Worldcup ở thủ đô Seoul, tới nơi thì ở đây đã chật cứng cả người. Giữa cái ồn ào náo nhiệt, mình vẫn nghe rõ nhiều giọng Việt Nam. Thì ra hôm nay là ngày hội văn hoá, bao gồm: khám chữa bệnh miễn phí, lễ hội đi bộ, lễ hội rượu gạo truyền th
 ống và trưng bày văn hoá các nước. Mình len lỏi chạy ngay đến gian hàng của người Việt, chắc mẩm sẽ có bún bò, phở hay tiết mục đặc sắc gì gì đó... Nhưng trái ngược hẳn với suy nghĩ của mình, trái ngược hẳn với sự hoành tráng của gian hàng các nước Campuchia, Mongolia, Thailand... xung quanh, gian hàng Việt Nam vô duyên và vớ vẩn ko thể nào tả được: một cái bàn ngay chính giữa bày lên đó dăm ba thứ ngựa gỗ, xích lô, nón lá... mà mình chắc chắn là mượn đồ chơi của đứa trẻ Việt Nam nào đó ở bên này để trưng lên; ai đó còn thể hiện khiếu thẩm mỹ vụng dại bằng cách treo 1 cái áo dài đỏ choét, hoa hoè, rườm rà lên ngay cửa chính; phía trong gian hàng vài người đang bắt chân lên ghế tán gẫu; và có lẽ để giảm bớt sự "sượng sùng", chỉ sau ít tiếng đồng hồ, toàn bộ gian hàng Việt Nam đã dọn dẹp ra về, để lại 1 khoảng trống lố bịch ngay chính giữa quảng trường đầy ắp người. Nhưng nếu như gian hàng Campuchia, Thailand để lại ấn tượng là những bộ trang phục truyền thống đặc sắc và những màn múa đẹp mắt, gian hàng Mongolia bán nhiều đồ ăn thơm ngon... thì gian hàng Việt Nam vẫn để lại ấn tượng rất riêng bằng tấm pano: "Khi bị bạo hành gia đình, chị em ngay lập tức gọi đến số 032..." Nói vậy để thấy 2 điều:
-Thứ nhất: không nên sơ sài, qua quýt khi làm việc gì có liên quan đến hình ảnh và sĩ diện quốc gia trong đó.
- Thứ hai: người Việt mình rất thực dụng.

Mọi người trong đoàn bắt đầu tham gia lễ hội đi bộ, quãng đường dài 6,5km bao quanh 1 ngọn đồi, đối với mình cũng đơn giản thôi, hồi ở đảo Jeju mình đã đi bộ 15km trong rừng liên tục từ sáng đến chiều, nên chuyến đi bộ này cũng không ấn tượng gì lắm. Có chăng là cảnh sắc mùa thu quá tuyệt vời, trời xanh cao vút, không khí lành lạnh, 2 bên đường cây lá đỏ rực, vàng ươm... Mỗi người được phát cho 1 balo, 2 chai nước suối, 1 khăn đeo cổ màu vàng, 1 biển số gắn sau lưng rồi bắt đầu hành trình. Sau 1,5 tiếng đồng hồ, cả đoàn đã về đến đích.
Và câu chuyện mà mình muốn kể hay chính xác hơn là cảm xúc chính để viết những dòng này bắt đầu từ đây.
Ăn cơm trưa xong, mấy anh em VN, Lào, Campuchia rủ nhau đi 1 vòng lễ hội rượu gạo. Hàng trăm gian hàng là hàng trăm chủng loại rượu trình bày rất đẹp mắt. Các em người mẫu Hàn Quốc cứ chèo kéo, ngoắc tay vào nếm thử các loại rượu. Mình cũng sung, làm thử 4 ly của 4 loại rượu khác nhau, ngon đáo để! Có anh đi cùng mình vào 12 gian hàng liên tục làm 12 ly, đến gian thứ 13 chắc cũng đã ngấm nên mời ngược lại em người mẫu đang rót rượu, em cầm ly uống cái ực, xong còn lè lưỡi liếm môi, cười duyên với anh í, ôi dồi ôi, mình phải kéo tay mãi anh mới chịu đi nhưng nhìn mặt ngơ ngơ chẳng biết là hồn bay đi đằng nào!hihi. Cái kiểu này mà đi hết mấy trăm gian hàng thì chết mất nên anh em rủ nhau về.
Lên xe bus, mọi người ngủ say như cá hộp, đến khi mở mắt ra thì đi quá bến tàu điện ngầm, ra đến tận trung tâm thành phố Seoul. 3 anh em Việt Nam đành lục tục kéo xuống, đột nhiên mình nhớ ra ở đây gần trung tâm mua sắm LOTTE rất lớn nên rủ 2 anh kia đi luôn.
Đây không phải lần đầu tiên mình đi trung tâm mua sắm này, nhưng mỗi lần đến, mình vẫn thấy háo hức rộn ràng, như kiểu những năm đầu thập niên 90, trẻ con nhà quê lên thành phố thấy ánh điện. Hai anh đi cùng mình thì khác, lần đầu nên cứ nhìn quanh nhìn quất, mặt ngơ ngáo đến buồn cười. Mình xăm xăm đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại giật nảy mình vì 1 anh la lên: "Ôi dồi ơi anh ơi, cái túi xách mà có 2000$, rẻ thế!" rồi thì "Ôi dzời làng nước ơi, đôi giày xấu xí này mà 1200$, vợ em nó mua 3 đôi bên cửa khẩu trung quốc có 120.000VND mà đẹp mê man, nói thách gì kinh thế?!"... kèm 1 tràng cười kinh hoàng làm mọi người xung quanh chú ý, mình phải lơ đi vờ như ko quen biết.hihi.
Đang đi tự nhiên 1 anh kéo mình lại, "MÀY CHE CHO TAO CHUYỂN BÓ RAU QUA BALO MÀY, BALO TAO BỊ THỦNG NÓ LÒI BÓ RAU RA"! Mình suýt bổ ngửa ra vì sặc. Ôi dồi ôi, giữa 1 chốn trung tâm mua sắm với hàng loạt thương hiệu nổi tiếng thế giới Louis Vuitton, Gucci, Burberry, Prada... giữa hàng đống túi xách Helmet 2000$, đồng hồ Rolex 36.000$... giữa hàng ngàn con người sành điệu ăn mặc sang trọng... giữa sực nức mùi nước hoa, mĩ phẩm, rượu thượng hạng... Có 3 anh em Bác sỹ Việt Nam, tranh thủ lễ hội đi bộ thấy mớ rau cải ngon, mua bỏ vào trong balo, bây giờ balo rách nên nó lòi ra suýt rớt. 3 anh em nhìn nhau không nói, rồi đột ngột cười vang không dứt. Cũng may, nếu như đang lom khom ướm thử đồng hồ Rolex mà bó rau nó rớt lên tủ kính bóng bẩy, đang vênh váo xách thử túi xách LV mà bó rau rớt vào mớ hàng đắt tiền... thì cũng ko biết giấu mặt đi đằng nào.hihi.

Lúc xuống tầng bán đồ ăn, mình cứ đắn đo mãi với hàng bánh kẹo, ngon nhưng mà đắt quá, cứ tần ngần tần ngần... Rồi đột nhiên thấy mấy gọi kẹo Sâm cực rẻ, có 1.5$/1 gói, mình lấy ngay 3 gói, vứt mấy gói Chocolate 3$ lại rồi ra thanh toán. Chẳng hiểu sao nó tính mình 5.5$/1 gói, đang ú ớ chưa kịp phản ứng thì nó nói 1 tràng tiếng Hàn, rồi cả đoàn dài người xếp hàng thanh toán phía sau thúc giục nên vội rút tiền ra trả. Suốt cả buổi đi về cứ ấm ức, tiếc ngẩn ngơ...!hihi

3 anh em ra về, cũng giống như tất cả những lần trước, chẳng bao giờ dám mua cái gì, chỉ đi ngắm vậy thôi. Không ai nói với nhau một lời. Ai cũng chìm vào dòng suy nghĩ riêng...
Trong đầu mình nghĩ thầm, 10 năm nữa mình sẽ dẫn Vợ con mình quay lại đây, Vợ mình sẽ sải bước vào cửa hàng LV, hếch mặt lên hỏi thằng bán: "Dẫn Chị đến Bộ sưu tập Thu Đông, nhanh và ngay". Còn mình sẽ 1 tay bồng con, tay kia để Vợ tuỳ chọn ướm thử hàng loạt đồng hồ Rolex, mắt nhìn vu vơ. Rồi khi ra về, Vợ mình sẽ xách túi này túi nọ, còn mình sẽ vừa mở cửa Audi vừa nghĩ thầm: "Không biết đôi tất 1000$ mới mua có phải hàng Tàu ko nhỉ, sao mà rẻ thế?! Đeo vào có khi ngứa chết!". Hihihi

Đời chả nói trước được, biết đâu đấy...?! Nhỉ... Hihi

(Seoul, 28/10/2012 - Chuyện Bác sỹ, mớ rau trong cặp và Louis Vuitton)





Vài ảnh:












Khám chữa bệnh tình nguyện tại Songdo New City - Incheon - Korea


Hôm nay đi khám chữa bệnh tình nguyện cho người nước ngoài đang làm việc tại Hàn Quốc. Nói là người nước ngoài nhưng thật ra toàn người Việt Nam và Trung Quốc qua đây làm việc hoặc lấy chồng bên này. Lúc chuẩn bị, mình hỏi ông Bác sỹ người Hàn ngồi khám cùng mình 1 câu... ngu ngơ: "sao bảo xã hội Hàn Quốc ai cũng có bảo hiểm y tế mà cứ tổ chức khám chữa bệnh tình nguyện mãi vậy nhỉ?". Ông bảo: "ng
 ười khám ở đây đa phần là người nhập cư, ở lại bất hợp pháp, hoặc lấy chồng bên này mà chồng không đóng bảo hiểm cho mình". Mình "à" lên 1 tiếng rồi nói: "ở VN thỉnh thoảng tôi cũng đi khám chữa bệnh tình nguyện như này, nhưng toàn đi lên miền núi, vùng sâu vùng xa. Ở Hàn Quốc thì trái lại, đi khám chữa bệnh tình nguyện phải đi đến thành phố lớn, nhiều khu công nghiệp, đông người". Nói vậy để thấy 2 điều:

-Thứ 1: Dân Hàn được hưởng lợi ích rất lớn từ Bảo hiểm y tế toàn dân.
-Thứ 2: Mặc dù người nước ngoài ở lại bất hợp pháp nhưng các tổ chức, chính phủ Hàn... vẫn tạo điều kiện để họ tiếp cận với chăm sóc sức khỏe ban đầu.

Mình được phân công ngồi cùng ông bác sỹ nội thận tiết niệu để khám nội tổng quát. Cũng đơn giản thôi, bệnh nhân đến khám lấy số thứ tự rồi vào khám. Đo huyết áp, nghe tim, phổi, hỏi triệu chứng, cho phiếu đi làm xét nghiệm máu, xquang, siêu âm... rồi nhìn vào danh mục thuốc có sẵn để kê đơn, bệnh nhân cầm đơn thuốc ra nhận thuốc rồi về. Ban đầu mình ngồi xem ông bác sỹ Hàn khám, một lúc thấy toàn chị em Việt Nam và bệnh nhân mỗi lúc 1 đông, thế là chia làm 2 bàn, mình khám người Việt Nam còn ông bác sỹ thầu người Trung Quốc, thỉnh thoảng lại có một vài người Uzbekistan, Nga...
Vừa khám vừa hỏi chuyện, đa phần chị em qua đây lấy chồng, hoàn cảnh cũng còn nhiều khó khăn, ai đi khám cũng bồng theo con nhỏ. Thành thử, khám nội tổng quát 1 lúc lại kiêm luôn cả khám nhi. Nhiều chị mới 19, 20 tuổi mà đã lấy chồng Hàn, qua đây 2, 3 năm, có với nhau 1, 2 mặt con... vậy mà không có bảo hiểm y tế!!! Chị em đi khám đa phần vì đau dạ dày, phải đến 80% như vậy, tự nhiên lang man mình nghĩ, hay cuộc sống bên này vất vả, khó khăn quá dẫn đến cứ suy nghĩ, căng thẳng, stress mãi... cộng với đồ ăn đồ uống bên này quá cay, quá nóng... dẫn đến đau dạ dày nhiều??? Tự nhiên thấy chạnh lòng chi lạ!!!
Trẻ em Hàn thì đừng nói, mập mạp, mũm mĩm, trắng trẻo, miệng cứ bi bô "ô ma, ô ma, a pa, a pa" (mẹ, ba) dễ thương cực kỳ. Vừa khám lại vừa nghĩ vu vơ, lúc nào thì mình mới có 1 đứa kêu "a pa, a pa" như vậy nhỉ? Cũng thèm thèm,hehe.
Thế là trong đơn thuốc mình cứ thòng thêm vài loại vitamin cho các chị, các bé. Không bổ đằng đít thì bổ đằng đầu, nhỉ?!

Hôm nay họ tổ chức khám chữa bệnh tình nguyện tại thành phố Songdo, đây là thành phố nhân tạo lớn nhất thế giới. Người Hàn qua mấy chục năm xây dựng hệ thống giao thông, đường xá ngầm ở Seoul và các thành phố khác thì đất, đá họ đổ ra biển, tạo nên 1 hòn đảo nhân tạo, rồi đầu tư thêm cả trăm tỷ đôla để xây dựng nên thành phố tuyệt đẹp này. Công ty xây dựng POSCO là đơn vị thi công toàn bộ thành phố, họ cũng cho mượn trụ sở chính tại Songdo để tổ chức khám chữa bệnh, kết hợp với hệ thống xe bus y tế chuyên dụng, kết quả là hôm nay có cả chụp X-Quang, Siêu âm, Điện tim, Làm công thức máu, nước tiểu, 3 ghế chữa răng, 1 xe chuyên dụng để khám mắt, 1 xe chuyên dụng để khám Sản... Thành ra chả khác gì cái bệnh viện mini. Nhớ lại đợt trước khi đi Hàn, mình có đi khám tình nguyện tại huyện Nam Đông, đồ nghề chỉ là ống nghe, huyết áp và 10 triệu tiền thuốc, đồng bào thì đông ơi là đông, chen chúc, giành nhau được khám. Đến lúc hết sạch thuốc mà người dân vẫn còn, chả biết nói làm sao cả!

Có 1 điều đặc biệt hôm nay mà mình không bao giờ quên, đó là buổi trưa các bác sỹ và tất cả nhân viên chỉ ăn cơm hộp, uống 1 chai nước. Sau khi khám xong thì ra về. Nhớ lại lần khám chữa bệnh tình nguyện ở huyện Nam Đông: buổi trưa, ủy ban nhân dân xã quyết định thết đãi toàn bộ đoàn khám chữa bệnh hết sức hoành tráng, 3 mâm với hơn 30 người (đoàn khám chữa bệnh và hầu như toàn bộ nhân viên của ủy ban xã), la liệt những con cá tràu to như bắp chân, gà, vịt, thịt trâu... còn bia thì uống thả cửa. Ăn xong ra ngồi uống nước trà, nhưng đồng chí bí thư xã không đồng ý, thế là lại lôi ra mấy két, uống thay nước, mà lần nào cũng phải 100%. Xong lại quay về vật vờ khám ca chiều. Đang khám thì trưởng đoàn được đặc cách dẫn đi ăn đặc sản con sóc, con nhím gì đó không nhớ mà 1 con như vậy gần 2 triệu!!! Khi hết thuốc không thể khám được nữa, đồng bào dân tộc chưng hửng ra về thì... đoàn lại được giám đốc trung tâm y tế mời nhậu đặc sản thịt trâu, uống thêm mấy thùng bia nữa mới được về!!!!!!! Lúc đó, mình rất ngạc nhiên và hỏi 1 anh bác sỹ trong đoàn: "đi khám chữa bệnh tình nguyện có được tí tiền thuốc mà tiền ăn nhậu còn gấp nhiều lần, sao vậy nhỉ?!!!". Anh nói với mình:"tập quen đi chú mi ơi, tình nguyện lần nào chả thế?". Ôi thôi thôi...

Tối nay về, đi siêu thị, mua ít rau củ, nấu 1 bữa đơn giản, uống thêm chút vang... Thế là xong 1 ngày ý nghĩa!!!

Vài ảnh chụp cùng Giáo sư WON tại thành phố Songdo 09.2012