Có một nhà nọ, hành nghề nông dân
Nhưng mà tán gái muôn phần tài năng
Tình duyên tính cũng đã năm sáu nàng
Thế rồi quyết định sang ngang
Tậu một bà vợ, cả làng khen xinh
Đặt tên Mộng Tấm, thật “tình” làm sao.
Bà vợ đang ổn, bỗng chào biệt ly
Tiền đông, dù có mặt chì môi thâm
Bởi Cổ tích phải nhân văn
Thế nên mới phịa bà ăn thịt gà
Hóc xương, chết chẳng kịp la
Bố con Mộng Tấm rất là xót thương.
Ở không được nửa năm trường
Ông đi bước nữa với nường làng bên
Nhưng mà lắm của, thế nên đắt hàng
Được thêm gái nữa, cả làng cùng vui
Nhân dịp em bé mới tòi ra thôi)
Cô em cũng xinh tuyệt vời
Tên là Thúy Cám, miệng cười rất tươi.
Ông già hôm đấy bị rơi xuống ngòi
Không biết lội, thế là toi
Cuộc đời Tấm Cám mồ côi bắt đầu.
Bà mẹ từng bị đập đầu vào cây
Thành ra hơi bị ngây ngây
Chuyên bầy trò hiểm, giải khuây qua ngày
Nhân tiện con chồng ở đây
Thế là có chỗ để bầy trò chơi
Thỉnh thoảng, cũng vụt vài roi
Nhưng mà Tấm kể: “Giời ơi, vãi đòn”
Giai làng thương lắm, nên đồn gấp trăm
Thúy Cám cũng khá là thâm
Tấm tuy xinh xắn, nhưng đần như cha
Mò tép, cá bống, rất là lâm ly.
Đại khái lễ hội, dân đi đầy đường
Cái nết dân ta, vẫn thường
Sểnh cái là tót ra đường chạy rông.
Mộng Tấm cũng muốn chơi ngông
Hai dây đã sắm, quần hồng đã mua
Thúy Cám cũng quyết không thua
Tậu một bộ váy màu dưa vàng khè
Vào buồng khóc lóc rất ghê, than trời
“Kệ xác con hấp, khóc rồi sẽ thôi”.
Có anh hàng xóm sang chơi
Thấy thế, lập tức tặng đôi chỉ vàng
“Em cứ hàng hiệu mà phang,
Từng này thoải mái, giá vàng đang lên”
Tấm cười “Mình thế mà hên
Gặp thằng dại gái, tự nhiên cho tiền”
Nhưng bởi Cổ tích phải duyên
Thế là tác giả cho thêm Bụt vào
Nói chung, cũng khá tầm phào
Nhặt đỗ mới cả đi đào xương khô.
Người chen kin kít, xô bồ làm sao
Tươi cười hớn hở, ra chào nhân dân
Đau quá mới chửi: “Con đần, mù ư?”
Chửi xong, mới thấy mình ngu
Vì ẻm hot quá, rất ư tuyệt vời
Nhà đâu, thỉnh thoảng đi chơi, ố-kề?”
Nhưng nàng cũng lắm ngón nghề câu giai
Nhấm nháy địa chỉ, hẹn ngày gặp nhau.
Vua vể, nổ giữa buổi chầu
“Anh gặp Hoa hậu, phải đầu tư ngay
Tìm bằng được ẻm, chọn ngày kết hôn”
Nói rồi xúc tiến làm luôn
Vác quả giày thửa đến thôn nhà nàng
Thử một phát, vừa vãi hàng
Thế là lập tức lôi nàng về cung
Nào gái nườm nượp, ra cùng thử chân
Toàn chuyện nhảm nhí, muôn phần nhố nhăng
Ăn tiền của Tấm nên “nâng” hơi nhiều.
Nói về câu chuyện tình yêu
Của nàng Mộng Tấm, trăm điều ngổn ngang
Sống trong gác ngọc lầu vàng
(Nói thế cho oách, chứ làng nhàng thôi)
Nhưng Mộng Tấm vẫn bùi ngùi
Ngày mong đêm nhớ đến người ở quê
Nghe đồn đang phất, tiền về rất đông
Lấy cớ ăn giỗ, Tấm dông về nhà
Hót như sáo sậu, rõ là trình cao
Tấm nghe, lòng thấy xôn xao
Ai ngờ bị bán mẹ vào Lầu Xanh
Cũng may là Tấm chạy nhanh
Nên thoát được quả tan tành xác thân
Làm ô-sin, đợi ngày lần về Cung.
Vua mất vợ, khá nhớ nhung
Nên gọi Thúy Cám vào Cung với mình
Vua mà, đâu thể 1 mình cô đơn
Thế là Vua kết, phong luôn Phi tần
Nhưng Vua quyết thế, biết mần chi đây?
Thế là phải ngậm đắng cay
Sống cùng mới Cám, cả ngày chửi nhau
Điều 2 đứa ở 2 đầu nước ta
Nên cho ở lại, trông nhà, chăm con
Thúy Cám thì vưỡn còn son
Thế là Vua tống ra luôn Rìa Đồng
Cho bọn Thái giám đến trông
Cấm cửa cái đám đàn ông trong thành
Thỉnh thoảng, lấy cớ vi hành
Vua lại ra đấy, tâm tình lai rai.
Nhưng vẫn căm phẫn Bà hai ở Đồng
Viết Thiên Cổ tích “giật chồng người ta”
Nhưng Mộng Tấm thích, rất là hân hoan:
Dựng hình tượng Tấm chăm ngoan
Mẹ con nhà Cám dã man vãi hàng
Bày mưu thâm độc hại nàng
May mà Trời Đất thương nàng Tấm xinh
Bao nhiêu phép lạ hiển linh
Vàng Anh, khung cửi ... thật tình, nhố nhăng
Phịa thành Quả Thị, muôn phần cải lương
Tấm được Thần Phật xót thương
Gặp Vua, lập tức lên đường về Cung
Nói chung rất hiểm, vô cùng dã man.
Mộng Tấm khoái lắm, cười ran
Thưởng lão thợ viết cơ man là tiền
Thế rồi từ đấy lưu truyền
Cổ tích Tấm Cám rẻ tiền, tào lao …