Wednesday, December 12, 2012

Chuyện Bác sỹ, mớ rau trong cặp và Louis Vuitton

Hôm qua mình lại đi khám chữa bệnh tình nguyện, nhưng lần này chỉ đi chơi nên có đôi phần thú vị hơn!Sau gần 2 tiếng bus và subway, cả đoàn đã đến sân vận động Worldcup ở thủ đô Seoul, tới nơi thì ở đây đã chật cứng cả người. Giữa cái ồn ào náo nhiệt, mình vẫn nghe rõ nhiều giọng Việt Nam. Thì ra hôm nay là ngày hội văn hoá, bao gồm: khám chữa bệnh miễn phí, lễ hội đi bộ, lễ hội rượu gạo truyền th
 ống và trưng bày văn hoá các nước. Mình len lỏi chạy ngay đến gian hàng của người Việt, chắc mẩm sẽ có bún bò, phở hay tiết mục đặc sắc gì gì đó... Nhưng trái ngược hẳn với suy nghĩ của mình, trái ngược hẳn với sự hoành tráng của gian hàng các nước Campuchia, Mongolia, Thailand... xung quanh, gian hàng Việt Nam vô duyên và vớ vẩn ko thể nào tả được: một cái bàn ngay chính giữa bày lên đó dăm ba thứ ngựa gỗ, xích lô, nón lá... mà mình chắc chắn là mượn đồ chơi của đứa trẻ Việt Nam nào đó ở bên này để trưng lên; ai đó còn thể hiện khiếu thẩm mỹ vụng dại bằng cách treo 1 cái áo dài đỏ choét, hoa hoè, rườm rà lên ngay cửa chính; phía trong gian hàng vài người đang bắt chân lên ghế tán gẫu; và có lẽ để giảm bớt sự "sượng sùng", chỉ sau ít tiếng đồng hồ, toàn bộ gian hàng Việt Nam đã dọn dẹp ra về, để lại 1 khoảng trống lố bịch ngay chính giữa quảng trường đầy ắp người. Nhưng nếu như gian hàng Campuchia, Thailand để lại ấn tượng là những bộ trang phục truyền thống đặc sắc và những màn múa đẹp mắt, gian hàng Mongolia bán nhiều đồ ăn thơm ngon... thì gian hàng Việt Nam vẫn để lại ấn tượng rất riêng bằng tấm pano: "Khi bị bạo hành gia đình, chị em ngay lập tức gọi đến số 032..." Nói vậy để thấy 2 điều:
-Thứ nhất: không nên sơ sài, qua quýt khi làm việc gì có liên quan đến hình ảnh và sĩ diện quốc gia trong đó.
- Thứ hai: người Việt mình rất thực dụng.

Mọi người trong đoàn bắt đầu tham gia lễ hội đi bộ, quãng đường dài 6,5km bao quanh 1 ngọn đồi, đối với mình cũng đơn giản thôi, hồi ở đảo Jeju mình đã đi bộ 15km trong rừng liên tục từ sáng đến chiều, nên chuyến đi bộ này cũng không ấn tượng gì lắm. Có chăng là cảnh sắc mùa thu quá tuyệt vời, trời xanh cao vút, không khí lành lạnh, 2 bên đường cây lá đỏ rực, vàng ươm... Mỗi người được phát cho 1 balo, 2 chai nước suối, 1 khăn đeo cổ màu vàng, 1 biển số gắn sau lưng rồi bắt đầu hành trình. Sau 1,5 tiếng đồng hồ, cả đoàn đã về đến đích.
Và câu chuyện mà mình muốn kể hay chính xác hơn là cảm xúc chính để viết những dòng này bắt đầu từ đây.
Ăn cơm trưa xong, mấy anh em VN, Lào, Campuchia rủ nhau đi 1 vòng lễ hội rượu gạo. Hàng trăm gian hàng là hàng trăm chủng loại rượu trình bày rất đẹp mắt. Các em người mẫu Hàn Quốc cứ chèo kéo, ngoắc tay vào nếm thử các loại rượu. Mình cũng sung, làm thử 4 ly của 4 loại rượu khác nhau, ngon đáo để! Có anh đi cùng mình vào 12 gian hàng liên tục làm 12 ly, đến gian thứ 13 chắc cũng đã ngấm nên mời ngược lại em người mẫu đang rót rượu, em cầm ly uống cái ực, xong còn lè lưỡi liếm môi, cười duyên với anh í, ôi dồi ôi, mình phải kéo tay mãi anh mới chịu đi nhưng nhìn mặt ngơ ngơ chẳng biết là hồn bay đi đằng nào!hihi. Cái kiểu này mà đi hết mấy trăm gian hàng thì chết mất nên anh em rủ nhau về.
Lên xe bus, mọi người ngủ say như cá hộp, đến khi mở mắt ra thì đi quá bến tàu điện ngầm, ra đến tận trung tâm thành phố Seoul. 3 anh em Việt Nam đành lục tục kéo xuống, đột nhiên mình nhớ ra ở đây gần trung tâm mua sắm LOTTE rất lớn nên rủ 2 anh kia đi luôn.
Đây không phải lần đầu tiên mình đi trung tâm mua sắm này, nhưng mỗi lần đến, mình vẫn thấy háo hức rộn ràng, như kiểu những năm đầu thập niên 90, trẻ con nhà quê lên thành phố thấy ánh điện. Hai anh đi cùng mình thì khác, lần đầu nên cứ nhìn quanh nhìn quất, mặt ngơ ngáo đến buồn cười. Mình xăm xăm đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại giật nảy mình vì 1 anh la lên: "Ôi dồi ơi anh ơi, cái túi xách mà có 2000$, rẻ thế!" rồi thì "Ôi dzời làng nước ơi, đôi giày xấu xí này mà 1200$, vợ em nó mua 3 đôi bên cửa khẩu trung quốc có 120.000VND mà đẹp mê man, nói thách gì kinh thế?!"... kèm 1 tràng cười kinh hoàng làm mọi người xung quanh chú ý, mình phải lơ đi vờ như ko quen biết.hihi.
Đang đi tự nhiên 1 anh kéo mình lại, "MÀY CHE CHO TAO CHUYỂN BÓ RAU QUA BALO MÀY, BALO TAO BỊ THỦNG NÓ LÒI BÓ RAU RA"! Mình suýt bổ ngửa ra vì sặc. Ôi dồi ôi, giữa 1 chốn trung tâm mua sắm với hàng loạt thương hiệu nổi tiếng thế giới Louis Vuitton, Gucci, Burberry, Prada... giữa hàng đống túi xách Helmet 2000$, đồng hồ Rolex 36.000$... giữa hàng ngàn con người sành điệu ăn mặc sang trọng... giữa sực nức mùi nước hoa, mĩ phẩm, rượu thượng hạng... Có 3 anh em Bác sỹ Việt Nam, tranh thủ lễ hội đi bộ thấy mớ rau cải ngon, mua bỏ vào trong balo, bây giờ balo rách nên nó lòi ra suýt rớt. 3 anh em nhìn nhau không nói, rồi đột ngột cười vang không dứt. Cũng may, nếu như đang lom khom ướm thử đồng hồ Rolex mà bó rau nó rớt lên tủ kính bóng bẩy, đang vênh váo xách thử túi xách LV mà bó rau rớt vào mớ hàng đắt tiền... thì cũng ko biết giấu mặt đi đằng nào.hihi.

Lúc xuống tầng bán đồ ăn, mình cứ đắn đo mãi với hàng bánh kẹo, ngon nhưng mà đắt quá, cứ tần ngần tần ngần... Rồi đột nhiên thấy mấy gọi kẹo Sâm cực rẻ, có 1.5$/1 gói, mình lấy ngay 3 gói, vứt mấy gói Chocolate 3$ lại rồi ra thanh toán. Chẳng hiểu sao nó tính mình 5.5$/1 gói, đang ú ớ chưa kịp phản ứng thì nó nói 1 tràng tiếng Hàn, rồi cả đoàn dài người xếp hàng thanh toán phía sau thúc giục nên vội rút tiền ra trả. Suốt cả buổi đi về cứ ấm ức, tiếc ngẩn ngơ...!hihi

3 anh em ra về, cũng giống như tất cả những lần trước, chẳng bao giờ dám mua cái gì, chỉ đi ngắm vậy thôi. Không ai nói với nhau một lời. Ai cũng chìm vào dòng suy nghĩ riêng...
Trong đầu mình nghĩ thầm, 10 năm nữa mình sẽ dẫn Vợ con mình quay lại đây, Vợ mình sẽ sải bước vào cửa hàng LV, hếch mặt lên hỏi thằng bán: "Dẫn Chị đến Bộ sưu tập Thu Đông, nhanh và ngay". Còn mình sẽ 1 tay bồng con, tay kia để Vợ tuỳ chọn ướm thử hàng loạt đồng hồ Rolex, mắt nhìn vu vơ. Rồi khi ra về, Vợ mình sẽ xách túi này túi nọ, còn mình sẽ vừa mở cửa Audi vừa nghĩ thầm: "Không biết đôi tất 1000$ mới mua có phải hàng Tàu ko nhỉ, sao mà rẻ thế?! Đeo vào có khi ngứa chết!". Hihihi

Đời chả nói trước được, biết đâu đấy...?! Nhỉ... Hihi

(Seoul, 28/10/2012 - Chuyện Bác sỹ, mớ rau trong cặp và Louis Vuitton)





Vài ảnh:












No comments:

Post a Comment